( Viết tặng Thảo Trang, người bạn cũ một thời tôi)
Cái cảm giác một mình trên sân bay cho những lần đón đưa tiễn biệt luôn cho tôi những cảm xúc lâng lâng, bồi hồi và sung sướng khi mỗi lần nhìn thấy từ xa hình bóng thân thương của người mình đang trông chờ.
Cũng trên sân ga này ...đã bao lần tôi vào ra đưa tiễn, nhưng lần nào đến đây lòng cũng thấy nôn nao, trái tim chợt trở về với quãng vắng của một sân ga...ký ức của những lần tiễn biệt đang dấy lên trong tôi một sự bâng quơ khó tả.
Bạn tôi đã đến sớm trong buổi sáng nay...đứa bạn nhỏ ngày nào của thời Trung học, mặc dù hai đứa đã gặp nhau mấy lần sau hơn bốn mươi năm xa cách, mặc dù cũng đã từng bao đêm nằm bên nhau kể cho nhau nghe bao chuyện đã qua của cuộc đời riêng tư hai đứa, đã cùng nhau nhỏ lệ cho nhau khi chuyện kể ...phút chạnh lòng...nhưng gặp lại nhau lần nào cũng rộn ràng bao dấu ái...
Chúng tôi đó, hai đứa bạn còn sót lại của thời còn cắp sách, có chung một sở thích vào buổi xế chiều của một kiếp người...
Bạn tôi đó với cặp mắt to xanh thần thoại, cặp mắt làm mê đắm bao chàng trai ngày ấy và tâm hồn thật trẻ thơ bên những nốt nhạc ghi lại cho đời thật nồng nàn say đắm , những bài ca của bạn tôi đã đưa chúng ta trở lại những thôn xóm ngày xưa, những tiếng ca nhẹ nhàng và những thăm hỏi ân cần cùng bạn bè khi hội ngộ...Cuộc đời của bạn tôi đã đi qua bao miền bão nổi và những năm tháng giữa đời đã tìm ra được những quãng lặng bình an.
Thượng đế bao dung trong bàn tay mở
Thế gian rộn ràng nhạc khúc từ tâm
Gió đã chuyển lời mộc mạc thì thầm
Vầng trăng cũ soi chung nhau sợi bạc.
Bao năm tháng mang nỗi sầu ly xứ
Mái trường xưa luôn còn mãi trong tâm
Chân bước mỏi hoàng hôn chìm xuống chậm
Trăng thẫn thờ khắc khoải với sao khuya
Kỷ niệm cũ sẽ chẳng tìm lại được
Ngọc Lan xưa vẫn thoảng gió mây trời
Thu qua rồi, Đông trở gió muôn nơi
Mình vẫn cứ bước đều ...trời lộng gió
Bạn thân mến,
Quãng đời đã đi qua của chúng ta tựa như những chiếc lá mùa thu xáo xác bay trong những chiều bão loạn, những gió chướng phong ba của cuộc đời đảo điên , những chiếc lá trầm lưu, nổi trôi rồi gặp nhau ở một điểm đến trong cuộc đời ...qua rồi cơn cuồng nộ.
Ngoảnh nhìn lại....Hai đứa mình đã để quên bên bến bờ xưa tuổi ấu thơ...và những cuộc tình lỡ ...của những ngày mới lớn...Cùng để lại nơi quê hương một ánh trăng leo lẻo tinh khôi...lẳng lặng chờ...
Qua bao cuộc trầm luân, những ngày bềnh bồng trôi nổi trên đất khách... Chúng ta cũng tìm lại được những ý thích mà qua bao chìm nổi của cuộc đời mà hai đứa vội lãng quên : Những nốt nhạc và những con chữ chìm khuất giữa cuộc đời mà nay ta đã cùng nhau "Tìm thấy được".
Bạn kia rồi, trên sân ga tôi đã nhìn thấy bạn, vẫn hồn nhiên và bé nhỏ giữa những con người khác màu da và chủng tộc...hai chúng ta vẫn hồn nhiên giữa những thăm hỏi và vòng tay ôm siết chặt những ân tình..
Đôi bạn nhỏ ngày nào gặp nhau như quên thế gian và những người thân cùng nhau vui câu chuyện... chuyện chúng mình, chuyện đời thường và cả chuyện nhạc cùng những bài viết và cả ý thơ....
Rồi rủ nhau ...có một ngày trở lại biển năm xưa...hai đứa cùng đối diện nghe biển ca, nghe sóng vỗ dập dồn trên bãi cát, cục đá xa...từng âm vỗ bạn sẽ về viết nhạc..
.Từng kỷ niệm hòa chung âm thanh mới của một buổi chiều êm trên biển vắng...Mình sẽ về viết tiếp khi đêm về "Tìm lại ánh trăng xưa"
Trang thân mến, bạn thân yêu của tôi,
Ôi năm tháng ...đã qua , chao ôi nhớ
Những sợi tóc phai màu...năm cũ đi qua
Bốn mươi năm lê thân lữ thứ
Bàn tay run ...bao sợi gân xanh
Thấp thoáng tuổi già loang bóng xế
Tôi làm thi sĩ dệt vầng thơ
Bạn làm nhạc sĩ gom nốt nhạc
Dệt cung trầm...cung bổng gởi nhân gian
Bàn tay vụng dại ngày mới tập
Những chữ i tờ lớp học quê
Đọc lại vầng thơ tay chép vội
Thơ thẩn giọt buồn tựa sương rơi
Những tiếng chân nhau vang theo gió
Tìm về chốn cũ ... Ánh trăng xưa.
Atlanta mùa Giáng sinh 2012
Nguyên Hạ- Lê Nguyễn