một vùng ...

vắng im ... (TCS)

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

           MỘT LẦN TIỄN ĐƯA


(Bài thơ này viết tặng NVT. một người vừa nằm xuống hôm qua)

 Anh nằm đó...xác thân giờ lạnh cóng
Mắt nhắm nghiền, môi như mỉm nét cười

Người ra đi, bình lặng đến bơ thờ
Không nhìn thấy giọt lệ nào đưa tiễn
Giã biệt anh , nay về miền miên viễn
Giấu nỗi buồn, góc khuất trái tim ta
Giã biệt đây...mọi người trở lại nhà
Ngày mai...xác thân anh về cát bụi

Người nằm đó, cuộc đời từng lăn lóc
Giấu nỗi buồn chảy ngược tận con tim
Anh ra đi, rũ sạch bao nỗi niềm
 Trần gian ấy ...nay phủi tay giã biệt
Đời vô thường...vẫy tay chào tạm biệt
Những bạn bè : Chúng ta sẽ gặp nhau

Anh ra đi, thanh thản giữa sắc màu
Tâm thành tôi viết lời này tiễn anh


Atlanta July 2nd 2017

        Nguyên Hạ-Lê Nguyễn
N TIỄN ĐƯA


(Bài thơ này viết tặng NVT. một người vừa nằm xuống hôm qua)

 Anh nằm đó...xác thân giờ lạnh cóng
Mắt nhắm nghiền, môi như mỉm nét cười

Người ra đi, bình lặng đến bơ thờ
Không nhìn thấy giọt lệ nào đưa tiễn
Giã biệt anh , nay về miền miên viễn
Giấu nỗi buồn, góc khuất trái tim ta
Giã biệt đây...mọi người trở lại nhà
Ngày mai...xác thân anh về cát bụi

Người nằm đó, cuộc đời từng lăn lóc
Giấu nỗi buồn chảy ngược tận con tim
Anh ra đi, rũ sạch bao nỗi niềm
 Trần gian ấy ...nay phủi tay giã biệt
Đời vô thường...vẫy tay chào tạm biệt
Những bạn bè : Chúng ta sẽ gặp nhau

Anh ra đi, thanh thản giữa sắc màu
Tâm thành tôi viết lời này tiễn anh


Atlanta July 2nd 2017

        Nguyên Hạ-Lê Nguyễn



Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

     GIẢ NAI
Trong lớp học ngày ấy...Toàn là con gái, mỗi người một cá tính riêng " CHA Mẹ sanh con ...Trời sanh tánh"
đặc biệt nhất có một chị tên là Hiền hậu, nhan sắc thì không bằng ai, học hành thì tàm tạm nhưng trước mọi người lúc nào cũng tỏ ra khôn ngoan, mềm mỏng và được lòng mọi người , thường các Ma soeur hay lấy chị ra làm gương cho đám con gái ..
  .Thường gặp Trai thì phải tỏ ra hiền thục và cái gì cũng không biết..và cần sự chở che...mấy chàng chết đứng vì cái nước " giả nai " của mấy cô nàng ....
  Khi ra hải ngoại, cô nàng Hiền hậu gặp phải chàng trai "Xứ Bắc" cũng hay "giả Cáo".."Ngưu mã tầm nhau"...Sau bao thập kỷ gặp lại bạn bè xưa,  bạn bè ai cũng mừng vui sau bao thập kỷ xa cách...mỗi lần có cưới gả hay họp "bạn cũ trường xưa, bạn bè ai cũng chân thành kể nhau nghe bao khó khổ của nhau, ...Riêng vợ chồng "giả Nai và "giả cáo" vẫn luôn tỏ ra hơn hằn mọi người về cách sống và địa vị xã hội, họ 'cùng nhau kẻ tung người hứng "... bạn bè ai cũng khen là họ hạnh phúc nhất thiên hạ...

    Cho đến một ngày kia ...các bạn bè tất cả đều nhìn thấy những cách sống "giả dối của họ..." Tất cả đều chán ngán và không ai còn muốn giao tiếp với "Giả nai và giả cáo"...

     Một kinh nghiệm cuộc đời cho chúng ta bài học từ "Giả Nai"...Chúng ta chỉ cần sống thực là tốt nhất, suốt đời cứ phải "giả nai, giả tội nghiệp"...Khi tha nhân không tin tưởng mình thì lại đem "ông phật và chùa chiền ra làm nhân chứng"...Cũng mệt mỏi cả đời nào có hay gì...

 .

   NGÀY GIỖ
Mỗi khi nhà có giỗ, tôi thường chuẩn bị những món mà ngày xưa Mẹ tôi thường làm, còn nhớ có lần đứa con gái đầu lòng của tôi.  khi được dẫn đến nhà Ngoại ăn giỗ đã hỏi tôi : " sao nhà mình không có giỗ mà phải về nhà Ngoại mới có giỗ ".


Bbây giờ tôi thế chỗ của Mẹ tôi ngày nào.... các con tôi cũng dắt con cái về " nhà ngoại" ăn giỗ...

  .Nhìn bát hương trên bàn thờ cha mẹ...Những  đứa cháu ngoại tôi đùa giỡn trong nhà..cùng những món mà ngày xưa mẹ tôi đã làm vào những ngày xa xưa ấy

   .Biết đến ngày nào nhà con gái tôi lại có giỗ đây ta ...và nó có biết làm những món mà ngày xưa Mẹ nó đã  làm không   nhỉ  ????


      KHẮC KHẨU

     Hai vợ chồng Tư Mập lấy nhau đã lâu nhưng lúc nào cũng cãi cọ, không người nào cho ý kiến của người kia là đúng...
    Một bữa anh Tư đi hỏi người bạn già uy tín của mình để xin một lời khuyên.:

    Anh bạn khuyên:
    _ Anh nên bước ra khỏi nhà mỗi khi vợ có ý kiến...

       Một thời gian sau hai bạn gặp nhau ,thấy bạn tươi tắn và khác xưa

     _ Thì tui nghe lời anh nên suốt ngày ở ngoài đường nên không còn khắc khẩu nữa , bây giờ tui phẻ re...

      Ccám ơn anh về lời khuyên....

      Phải chăng đây là cách để hạn chế sự" khắc khẩu " chăng ???



      CÁI TI VI
 
      Ngày trước nơi quê nhà ...lần đầu tiên mua được cái Ti vi trắng đen, cả nhà xúm xít vào từng đêm trước máy, tôi nấu nồi chè đậu đen ăn mừng cái Ti vi.., cả nhà ngồi ăn chè coi ca nhạc việt nam.....

    Thời gian sau nhà khấm khá đổi đựơc cái ti vi màu, một ngày vui rộn rã cho cả nhà, tôi làm con gà nấu cháo ăn mừng cái ti vi màu.. cả nhà quây quần trước cái ti vi coi phim Việt nam nói cười rôm rả.

  ..Bây giờ tôi mua cái Ti vi phẳng , màn hình rộng, nhẹ tênh...một mình tôi  trước cái ti vi với những trận bóng, những tin tức bằng ngôn ngữ xứ người....

    Tôi quên mất là phải mua món gì ăn mừng cái Ti vi ...

    Tôi thèm nghe tiếng cười với  ly chè, chén cháo ngày xưa quá


      NHLN.


SỢi TÓC

            ( Viết giữa không trung...)
 

      Một     sợi,       hai       sợi,         ba      sợi,        bốn         sợi.........
      Sợi tóc nào cho anh của những tháng ...  năm    ...Xa mờ mộng mị.....
      Sợi tóc nào của tuổi trẻ anh....Phôi pha giữa núi rừng : Đất trời Gia Hữu.
      Xanh sắc lá của tương lai chìm khuất...ngửa mặt giữa thinh không.

                Một      sợi,      hai       sợi,     ba     sợi.... hàng      vạn     sợi....
                 Sợi tóc nào vương giọt nắng ban mai....rơi xuống vai anh bỡ ngỡ...
                Gió hanh khô hong mờ giọt sương mai ...trên môi anh lạnh giá.
                 Soãi dài trên lưng anh....nắng hanh vàng...bóng đổ...
 Và bây giờ.....
               Sợi tóc xanh chìm khuất....tắm sương mai của những ngày mùa Đông dài lận đận...
               Một       sợi.,     hai      sợi,      ba     sợi.....hàng         vạn      sợi...
               Những sợi tóc úa vàng theo bóng thời gian....Đất trời Atlanta vàng xanh màu lá..úa .
               Những      sợi        tóc       em...mang  ...     chung      dấu      ngã     hình       hài....
Để bây giờ....
              Một thế kỷ đã đi qua...không hò hẹn...tóc vẫn đổi màu theo tháng năm dài tình tự...

Thế kỷ đi qua....Em là của người ta..        ..ngày tháng đẫm ưu phiền và tóc rối....
Thế kỷ này....Ta mới nhận ra nhau...      .Bao sợi bạc đốm màu lá úa.....
Xin hãy cùng nhau quên bao ưu phiền thế sự....ngẩng cao đầu và quên màu tóc  của sương pha....
Để ngày mai....
              Cho     dù      sợi       xanh....sợi      vàng....hay       sợi    bạc....
               Em     chỉ      xin       anh    thêm    vài    sợi  ....buổi       chiều      tà...
               Trăng    soi     tỏ ...cánh     tay      đan     vội        vã  ....
Mùa Thu đến....
               Lá     vàng     sân     xác    lá....Em     sẽ        mỉm      cười....gom     góp      lá      Thu rơi
               Cùng    cúi    nhặt......Trao     nhau        ....Dù      vàng....xanh  ....hay      lá      úa....
Khi Đông tàn....
               Tay                trong                 cánh                     tay                    đan


                  Houston Texas Oct.10th10
                                 
                                                 Nguyên Hạ-Lê nguyễn

BẠN BÈ TÔI

 (Viết tặng Phụng và Thìn, hai bạn cũ thân yêu của tôi)


    Lần đầu tiên trên sân bay...tôi được ra đi trong sự tiễn đưa, một cánh tay hững hờ bỡ ngỡ....ngoái nhìn lại anh vẫn chờ tôi quay lại....vẫy tay chào rồi vội vã quay lui...

       Đã bao lần tôi rời thành phố với nỗi háo hức tuông tràn...chút nữa đây, khi thân máy bay chạm mặt đất của một phi trường xa lạ, những bước chân vội vàng, lạnh lùng, không xô đẩy, cuốn trôi vào vũng xoáy của cuộc mưu sinh, sống còn và nhanh lẹ..

     .Tôi thường thẫn thờ nhìn ngắm mọi người, những vòng tay ôm khi từ biệt và những cánh tay cuốn hút lúc gặp nhau, những nụ hôn rát hồng hớn hở....chưa bao giờ tôi có được...  
       Cái cảm giác ấy với tôi chợt xa lạ...nhưng nhuốm chút hanh hao....nắng vàng còn hanh hao với gió huống chi tôi, thân cây cỏ bơ vơ, nhìn hạnh phúc tha nhân....lòng bợn chút hanh hao...tị mọn.

      Cũng một vòng tay ôm vội vã, cũng một cánh tay hững câu chào khi giã biệt...thực hư...mộng ảo hay bơ thờ....sau những phút giây tưởng chừng cơn thức ngủ....

        Thành phố Houston với những mảng đèn sáng tối, đặc sệt những màu sắc, cuốn vào những bước chân vội vã, bỡn lỡn  , liêu xiêu...

      Hai người anh họ của tôi và một anh láng giềng ngày xưa ...những tháng năm xa mờ mộng mị...Hoàng Trung anh láng giềng của những ngày bé dại, chững chạc hơn, sâu lắng và nụ cười ngạo mạn, có lẽ vì những thành công trong cuộc đời đã cho anh nhiều lạnh lẽo trên mắt nhìn khi không thốt nổi một câu chào sau bao thập niên gặp lại người láng giềng xưa cũ..".Có lẽ những người dống lâu ở Mỹ  là như vậy"...cứ cho là như vậy.

     Anh em tôi...Ba người con của chung một họ tộc, tuổi ấu thơ chung nhau những ngày dài bé thơ bên dòng sông tuổi nhỏ, lớn khôn ...cận kề nhau qua từng bước chân...gặp lại nhau qua những lần các con thành gia thất, tôi nơi này, thành phố Atlanta, những ngày mưa dài buồn nhớ hình ảnh hai anh khơi dậy tuổi thơ tôi.

Anh lớn tôi chập choạng tuổi sáu mươi, tâm hồn luôn như một đứa bé thơ vụng dại, suốt đời anh đắm chìm trong sự chở che của cha mẹ vợ con, tiếng cười giòn tan, lời nói bâng quơ không phương hướng, anh luôn là "Người trẻ mãi không già "..
.
         Anh thứ hai của tôi, là biểu tượng của tình yêu và sức mạnh...tâm hồn anh luôn là những trang thơ cháy bỏng, cuộc đời anh bao bóng dáng của những nàng tiên xinh đẹp...ngút trời hương yêu cháy bỏng...quên cuộc đời này là bể khổ mà chỉ riêng anh là bể tình ái giăng giăng.
    ..Vợ của anh ...người con gái tuổi trăng tròn đã vội vã yêu anh...nên khổ lụy suốt đời là của chị...Nhìn chị tiêu hao nhan sắc, hương tình xưa thiêu đốt tâm can bỡi ghen hờn nên khổ lụy...cô láng giềng bé nhỏ xinh đẹp như một con búp bê...cuộn vào đời anh với những hờn ghen tiếp nối cho hết một kiếp đời của hai kẻ yêu nhau.

       Chúng tôi  luôn gặp nhau trong tay bắt mặt mừng, bao chuyện cũ, kết từng chùm cũ mới...bạn bè cũ, họ hàng xa, láng giềng, bè bạn....Vui sao cho vừa, đầy ắp nụ nhớ nụ thương.....kể cho nhau nghe chuyện ngày xưa quên đêm dài chưa ngủ.

        Tiệc cưới con anh diễn ra ấm nồng, trang trọng....những bước chân, điệu nhảy xưa nay hòa quyện nhau trong hoan hỉ ....bập bùng tiếng nhạc bập bùng, đinh tai nhức óc, nụ cười giòn tan không mệt mỏi, bao ngôn ngữ của xứ người, với lời ca tiếng nhạc....giấc ngủ về...
        Tôi chợt nhận ra anh...vẫn đang dõi tìm ....con chim nhỏ bay cao giữa đất trời xôn xao chuyện cũ mới...
        Ngày trước....những ngày xưa nhưng thực chỉ mới hôm qua....không có anh tôi ngủ vùi những giấc ngủ không suy tư mộng mị....Và bây giờ tôi bỗng chợt nhớ về anh...anh nơi đó có hoài mong hay mơ về tôi thêm chút nữa.....Để làm gì cho lại chút hương xưa, cho ấm nồng chút phôi pha ngày cũ....cám ơn anh nếu có chút hương tình nào úp ủ, nhớ về nhau xin nhận chữ cám ơn có pha chút  ân tình.. đêm tình tự trong tôi khi giấc ngủ về hòa làm một....

       Bạn bè cũ của một lần gặp lại....chút nữa đây....sau hơn bốn mươi năm chưa hề gặp mặt, nhớ về nhau qua chuyện kể môi cười....một đêm giữa đất người xa lạ...Thành phố này tôi từng đã đi qua...đông bè bạn và ấm nồng tình huynh đệ...cám ơn thành phố Houston mộng ảo...và những vòng tay ôm, nuốt vội giọt nước mắt nghĩa tình khi ta nhận ra nhau qua hai lần thế kỷ.

        Vợ chồng bạn tôi...cách xa nhau ngoài hơn ba mươi năm dài chưa thấy mặt, Phụng chân dài, dáng liễu của ngày xưa...bao chàng trai cùng theo bước chân bạn tôi...hình như cũng có anh. trong số đó cũng trộm nhìn, cũng trao cánh thư xanh...và hình như không một lần đáp trả của cô bé chân dài vẫn muốn gọi là anh....
        Bây giờ họ gặp lại nhau sau bao năm dài lận đận...người đẹp chân dài má phấn môi son của lớp chúng tôi, thời con gái qua đi, bạn tôi trong một ngày vui hợp nhất, hạnh phúc vuông tròn...những đứa con...rồi lại những bé thơ...ngôi trường mẫu giáo trên biển tình nơi thành phố qui nhơn đã chứng kiến cuộc vuông tròn của bạn....
       Khi trời cao cũng ghen hờn vì hạnh phúc mà bạn tôi có được....vỡ tan ...rồi hạnh phúc bay xa. tai nạn nào cướp mất đi người chồng mẫu mực, "suốt đời anh chỉ yêu có Phụng thôi"...sao nay anh rời bỏ không tiếng chào chỉ gởi lại vợ mình cho bè bạn....cho gió biển hong khô giọt lệ sầu viên miễn...
.
        Thành phố nào, bạn bè nào đưa bước chân anh...Họ gặp nhau trong vòng tay đứt đoạn...dang dở cuộc tình chia và gắn lại ân tình. trong buổi hôm nay ...Bờ vai anh sẻ chia cho bạn tôi những giông gió cuộc đời bủa giăng , hạnh phúc ấy bao nhiêu người mơ ước...
       Cám ơn anh và cám ơn đời đã cho họ gặp lại nhau....cung đàn lỗi nhịp ngày nào của những ngày xưa mộng ảo....Hãy dìu nhau đi hết con đường trước mặt, hãy tặng nhau từng sợi bạc buổi tàn Đông... Phụng ơi, Hiếu ơi, Xin chúc mừng hai bạn đã nhận ra nhau trong bóng đổ chiều tà

        Đôi bạn gặp nhau nước mắt tuông tràn xuống dòng đời vội vã...xót thân mình, trôi giạt giữa đơn côi...Cạnh cuộc đời vẫn còn những bạn mình bất hạnh...chúng tôi tìm nhau giữa buổi chiều nói về một người bạn thật xa..." Loan mắt Nhung"...tên anh là  của bạn bè gọi anh trong những ngày trên sân trường sư Phạm, người con trai có cặp mắt nhung , với mi dài thần thoại....Thìn của ngày xưa với bước chân vững chãi, luôn nở môi cười và những tiếng cười giòn tan khi gặp mặt...môi đa tình và mắt cũng tựa trăng sao....Để bây giờ...
     Bệnh tật , tai ương cướp đi một phần cơ thể anh....mắt anh không liếng láu như thuở đôi mươi, chân anh không vững vàng dìu nhau sân trường cũ....anh đó sao, chàng trai đẹp của ngày xưa trong sân trường Sư Phạm....vẫn thắm tình bằng hữu như thuở mới mười lăm...Cô bạn nhỏ tên Bướm với đôi mắt như muốn nhấn chìm cả nhân gian...nhắc tên anh với giọt buồn vương đôi mắt biếc....Vi của ngày nay và Bướm của ngày xưa, cô láng giềng nơi quê Mẹ quê cha...Bỗng bật khóc khi nghe tin anh sắp đầu hàng số phận...để bây giờ anh vẫn nở một nụ cười và trên môi vẫn lời nói vui đùa của những ngày xưa cũ, những nghịch ngợm thuở quây quần bên nhau...Chờ nhận chức "Giáo Làng" của những bờ rạ quê mình với biết bao sợi thương ...sợi nhớ..
      Vợ con anh với tình sâu nghĩa nặng, đảm đang, chia anh những cơn đau cạn kiệt, dìu anh đi khi oan trái trút xuống thân xác anh có lần như ngã gục...
       Hạnh phúc cuộc đời tuy dài nhưng vẫn từng hồi tiếp nối, Thìn ơi, ngày xưa anh đã từng mang danh "Sát Gái "....bởi mắt anh buồn và tâm anh nặng tình thâm....trong lúc này  anh hãy vương cánh tay dài....chúng tôi đó....những bạn bè xưa cũ...nối vòng tay, hà hơi cùng tiếp sức..
   .Đứng dậy nghe anh và chúng ta sẽ gặp nhau luôn...Thế gian này sẽ muôn vạn nỗi buồn....nếu anh yếu hèn ra đi là anh buông tay bỏ cuộc....Hãy trao nhau giọt nước mắt mừng vui  khi hội ngộ mà không là giọt lệ buổi chia xa ...
      .Những lần hội ngộ của lần sau...chúng ta sẽ cùng nhau nối lại vòng tay bè bạn...đông hơn, vui hơn và anh sẽ cất tiếng ca vang bài ca hội ngộ...Xin cám ơn anh về tấm lòng của gia đình anh đã dành phần cho bè bạn...đón chân tôi tôivà bè bạn anh, bao  xúc động dấu  giọt lệ tràn mi..anh có biết
    .Câu cuối khi giã biệt tôi muốn nói cùng anh và bè bạn chúng mình  những Thanh, những Hồng, Phụng Hiếu, Thìn và những bạn bè chưa gặp mặt của thành phố Houston ...Bạn bè cũ mới  của tôi ơi    .....:
 

            Nếu         mai         có          kiếp          luân          hồi.......đợi
            Ta         sẽ              cùng            nhau....     vẫn      bạn       bè
   Xin         chào          tạm       biệt         thành          phố       có          nhiều         bạn       bè        tôi.  ,   xin cám       ơn       thành          Phố          Houston         Texas.và xin cám ơn Thìn, Phụng Hiếu  và các bè bạn của chúng ta , hẹn ngày gặp lại.


         (  Viết tặng LOAN MẮT NHUNG....Chúc Thìn mau trở lại ...như thuở nào...)
         
                                         Atlanta Oct.12th10
                                          Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

VẠT NẮNG 

 

Ô     kìa....
               vạt       nắng          cuối    ngày     ....

   Ta         sẽ          hát           ru        nhau       vào        thần       thoại

Ở      đó    ...
                 có          cánh          đồng    cỏ       dại

Có        hương       hoa         có       con        chữ            tình        yêu

Và      ở      đó        ...
                    có         đôi        nhân      tình         vừa       nắm         tay      nhau

Quên       tất       cả      thời       gian     ....nhấn      chìm      quá      khứ

             Vạt    nắng     hôm       nay....
                                Là    của       ngày       xưa....nhưng        rất        mỏng

  Nắng       pha       màu    .:"Tóc      bạc         bỗng         hóa            xanh    "

                Ta    hãy       nhìn....
                                         sương      khói     sắp      buông        mành

 Cùng        trốn       chạy     ....những           con       tim        hai            mặt

                 Hãy         cùng        nhau....
                                           níu          đôi             tay                  thật             chặt.

 Biến             vạt          nắng       cuối   ngày

             ..Thành          ngôn         ngữ            của         tình           yêu

Này người hỡi:

             Thượng đế   đã    ban    tặng cho ta mảnh sườn bé xíu

Sao   không    dùng   khi còn    giáp  mặt  giữa  trần  gian

Nắng cuối ngày nơi chốn địa đàng

          Thương  đế hỏi   biết trả   lời sao  nhỉ???


     Atlanta  July 1st  2017

          Nguyên Hạ-Lê Nguyễn



        








   

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

GIỜ ĐÂY




Giờ đây như tỉnh cơn mơ
Giờ đây ướp nỗi xót đau cháy lòng
Giờ đây đi sớm về trưa
Giờ đây bão tố, mưa giông tất lòng
Giờ đây tình phủi tay không
thuyền mơ tách bến , chỉ là bến mơ
Giờ đây trăng tỏ soi lòng
Tình rời bến cạn khối sầu riêng mang
Giờ đây lòng ngổn ngang lòng
Tơ chùng lỗi nhịp...gối mơ hững hờ.


 Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

THỜI GIAN

Thời gian nào Như mọi ngày... Sáng tinh mơ giọt sương rơi Gió hiu hiu cành liêu xiêu Từng giọt sương sợi tơ vương Cánh hoa lay nhẹ bàn tay Thoảng gio bay Cành lắt lay Giọt mưa rơi lá tơi bời Giọt sương rơi tình chơi vơi... Buổi sáng tinh mơ, gió ngọt ngào như trái chín ươm giữa mùa Hạ, chân bước đều, nhẹ hơi thở hít sương mai...những mệt mỏi xác thân, những lụy phiền của ngày hôm trước theo hơi thở vào ra mất hút như những tháng năm qua vụt mất hút giữa thời gian... Tôi bỗng có cái ảo giác đặt nỗi thân quen của cuộc sống mình lên cánh cửa thời gian...nỗi thân quen lập đi lập lại từng ngày bên trong cánh cửa...vào ra từng ngày bên sự thân quen của cảnh vật bên ngoài...Rồi mong mỏi cho sự êm ả tâm hồn, mong tháng năm vào ra của năm tháng và cánh của căn nhà vẫn khép mở theo từng giọt sương, sợi nắng, cơn mưa mọi buổi đi sớm về chiều bên cánh cửa thời gian. Bao giờ trong tôi vẫn như in cái cảm giác ưu tư nhè nhẹ như hạt sương mai...nhẹ nhàng và ngất ngây trong nỗi  đơn độc cố hữu...sáng hôm nay gió hắt hiu nhè nhẹ, đẩy đưa nỗi buồn nhẹ tâng như bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc , như thời gian trôi theo bóng nắng cuộc đời, Ôi thời gian và sự luân lưu của cuộc đời mỗi con người. Ngửa mặt nhìn bầu trời tự do cao rộng, như thầm thì nói với không gian và to nhỏ cùng thời gian : ôi thời gian, mi là liều thuốc nhiệm màu cho ta những gì ta đang có và cũng làm mất đi tất cả, chỉ để lại trong hồn người những tiếc nuối, những nhớ tiếc khôn nguôi. Ôi thời gian, mi đã giúp ta chữa lạnh những căn bệnh trầm kha của thân xác ta một lần nằm dài trên bàn mổ cắt bỏ một phần thân thể thân thương quí giá nhất mà mẹ cha ban cho từ lúc mở mắt khóc tu oa.chính mi đã bào mòn thể xác, nhấn chìm tuổi Xuân, lãng quên hạnh phúc và khắc khoải nỗi chán chường vô vị của tâm hồn, biến thân xác này thành tàn phế, cuộc đời của một "phế nhân"...tất cả sẽ tan biến trong vũng tối tâm hồn từng ngày chao đảo chưa sớm phôi pha.

     Rồi thời gian nào bỗng thảng thốt nghoảnh đầu nhìn lại, soi lên tấm gương thời gian...bỗng giật mình..mình vẫn hiện hữu trong cuộc sống này sao ??? mình có còn là mình của ngày hôm qua hay là một vật thể nào đang luân lưu trên cõi nhân gian này , còn giữ lại một chút của mình hiện hữu.

    .Ôi thời gian trôi nhanh quá, đứa cháu ngoại ngày nao còn đỏ hỏn, nay đang ngồi miệt mài bấm lia lịa trên máy chơi game...đứa con trai bé nhỏ ngày nào xuống sân bay vĩ đại của đất nước cờ hoa...lục kiếm những tiện nghi chưa một lần nhìn thấy nơi chốn quê nghèo bên ruộng đồng cháy nắng. nay đã thành đạt giữa đất người bao la, hít thở sự tự do mà triệu triệu người mơ ước...

    \Rồi một phút nào trong cuộc đời... bỗng muốn trở về vùng trời dấu yêu quê mẹ, trở lại kỷ niệm tuổi thơ và những tháng ngày xa cũ, ruộng lúa quê nghèo, những vết chân trâu, những bữa cơm đạm bạc ghé độn, những bát canh rau, những nồi cơm bốc khói, đưa tay bới hoài mà chưa thấy thỏa thê...

      Thời gian bây giờ, vẫn hàng ngày vào ra bên trong cánh cửa là sự hoài niệm mông lung, bên ngoài khung trời cao xanh rộng mở là sự thăng hoa tâm hồn mỗi sáng bước đều bên bờ cây ngọn cỏ...trở về căn nhà thân quen bên vườn rau xanh mát, những luống rau xanh non sau cơn mưa rớt vội, những trái mướp dài ngoằng xanh mướt, những đọt rau muống, rau lang mượt mà chen chân nhau cùng đám rau xanh, hương vị quê nhà ngất ngây khi mỗi sáng mỗi chiều chăm chút từng đọt rau, ngắt từng nụ hồng héo úa...sự bình yên như mọi ngày nghe từng hơi thở của thời gian. một chút bâng quơ, một chút nhớ tiếc nhói đau nơi mà niếm đau còn đọng lại...một cái chắc lưỡi lụy phiền, lắc lư cái đầu cho quên đi những lụy phiền cần quên lãng...chỉ thời gian và cũng chỉ thời gian sẽ làm phôi pha đi mọi niềm đau và sự lãng quên.

      Bàn tay chạm khẽ nỗi buồn
      Hình như gió cũng bơ thờ rủ mưa
      Mưa bay từng hạt lưa thưa
      Lắt lay những cánh hoa chao gió luồn

      Cuộc đời ...giờ đã qua truông
      Bao năm xuôi ngược thân cò ruổi rong
      Phận nào bến đục bến trong
      Thời gian rồi cũng ...phôi pha nỗi buồn


     Atlanta August 10th 2014

      Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

     

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

TÌM LẠI ÁNH TRĂNG XƯA

  ( Viết tặng Thảo Trang, người bạn cũ một thời tôi)

      Cái cảm giác một mình trên sân bay cho những lần đón đưa tiễn biệt luôn cho tôi những cảm xúc lâng lâng, bồi hồi và sung sướng khi mỗi lần nhìn thấy từ xa hình bóng thân thương của người mình đang trông chờ.

    Cũng trên sân ga này ...đã bao lần tôi vào ra đưa tiễn, nhưng lần nào đến đây lòng cũng thấy nôn nao, trái tim chợt trở về với quãng vắng của một sân ga...ký ức của những lần tiễn biệt đang dấy lên trong tôi một sự bâng quơ khó tả.

    Bạn tôi đã đến sớm trong buổi sáng nay...đứa bạn nhỏ ngày nào của thời Trung học, mặc dù hai đứa đã gặp nhau mấy lần sau hơn bốn mươi năm xa cách, mặc dù cũng đã từng bao đêm nằm bên nhau kể cho nhau nghe bao chuyện đã qua của cuộc đời riêng tư hai đứa, đã cùng nhau nhỏ lệ cho nhau khi chuyện kể ...phút chạnh lòng...nhưng gặp lại nhau lần nào cũng rộn ràng bao dấu ái...

    Chúng tôi đó, hai đứa bạn còn sót lại của thời còn cắp sách, có chung một sở thích vào buổi xế chiều của một kiếp người...
     Bạn tôi đó với cặp mắt to xanh thần thoại, cặp mắt làm mê đắm bao chàng trai ngày ấy và tâm hồn thật trẻ thơ bên những nốt nhạc ghi lại cho đời thật nồng nàn say đắm , những bài ca của bạn tôi đã đưa chúng ta trở lại những thôn xóm ngày xưa, những tiếng ca nhẹ nhàng và những thăm hỏi ân cần cùng bạn bè khi hội ngộ...Cuộc đời của bạn tôi đã đi qua bao miền bão nổi và những năm tháng giữa đời đã tìm ra được những quãng  lặng bình an.

    Thượng đế bao dung trong bàn tay mở
    Thế gian rộn ràng  nhạc khúc từ tâm
    Gió đã chuyển lời mộc mạc thì thầm
    Vầng trăng cũ  soi chung nhau sợi bạc.

    Bao năm tháng mang nỗi sầu ly xứ
    Mái trường xưa luôn còn mãi trong tâm
    Chân bước mỏi hoàng hôn chìm xuống chậm
    Trăng thẫn thờ khắc khoải với sao khuya

    Kỷ niệm cũ sẽ chẳng tìm lại được
    Ngọc Lan xưa vẫn thoảng gió mây trời
    Thu qua rồi, Đông trở gió muôn nơi
     Mình vẫn cứ bước đều ...trời lộng gió

 Bạn thân mến,

     Quãng đời đã đi qua của chúng ta tựa như những chiếc lá mùa thu xáo xác bay trong những chiều bão loạn, những gió chướng phong ba của cuộc đời đảo điên , những chiếc lá trầm lưu, nổi trôi rồi gặp nhau ở một điểm đến trong cuộc đời ...qua rồi cơn cuồng nộ.

     Ngoảnh nhìn lại....Hai đứa mình đã để quên bên bến bờ xưa tuổi ấu thơ...và những cuộc tình lỡ ...của những ngày mới lớn...Cùng để lại nơi quê hương một ánh trăng leo lẻo tinh khôi...lẳng lặng chờ...
 
     Qua bao cuộc trầm luân, những ngày bềnh bồng trôi nổi trên đất khách... Chúng ta cũng tìm lại được những ý thích mà qua bao chìm nổi của cuộc đời mà hai đứa vội lãng quên : Những nốt nhạc và những con chữ chìm khuất giữa cuộc đời mà nay ta đã cùng nhau "Tìm thấy được".

   Bạn kia rồi, trên sân ga tôi đã nhìn thấy bạn, vẫn hồn nhiên và bé nhỏ giữa những con người khác màu da và chủng tộc...hai chúng ta vẫn hồn nhiên giữa những thăm hỏi và vòng tay ôm siết chặt những ân tình..

    Đôi bạn nhỏ ngày nào gặp nhau như quên thế gian và những người thân cùng nhau vui câu chuyện... chuyện chúng mình, chuyện đời thường và cả chuyện nhạc cùng những bài viết và cả ý thơ....
  
    Rồi rủ nhau ...có một ngày trở lại biển năm xưa...hai đứa cùng đối diện nghe biển ca, nghe sóng vỗ dập dồn trên bãi cát, cục đá xa...từng âm vỗ bạn sẽ về viết nhạc..
   .Từng kỷ niệm hòa chung âm thanh mới của một buổi chiều êm trên biển vắng...Mình sẽ về viết tiếp khi đêm về "Tìm lại ánh trăng xưa"

     Trang thân mến, bạn thân yêu của tôi,
      
      Ôi năm tháng ...đã qua , chao ôi nhớ
      Những sợi tóc phai màu...năm cũ đi qua
      Bốn mươi năm lê thân lữ thứ
      Bàn tay run ...bao sợi gân xanh
      Thấp thoáng tuổi già loang bóng xế
       Tôi làm thi sĩ dệt vầng thơ
       Bạn làm nhạc sĩ gom nốt nhạc
       Dệt cung trầm...cung bổng gởi nhân gian
       Bàn tay vụng dại ngày mới tập
       Những chữ i tờ lớp học quê
       Đọc lại vầng thơ tay chép vội
       Thơ thẩn giọt buồn tựa sương rơi

  Những tiếng chân nhau vang theo gió
  Tìm về chốn cũ ... Ánh trăng xưa.

Atlanta mùa Giáng sinh 2012

      Nguyên Hạ- Lê Nguyễn