một vùng ...

vắng im ... (TCS)

Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

THỜI GIAN

Thời gian nào Như mọi ngày... Sáng tinh mơ giọt sương rơi Gió hiu hiu cành liêu xiêu Từng giọt sương sợi tơ vương Cánh hoa lay nhẹ bàn tay Thoảng gio bay Cành lắt lay Giọt mưa rơi lá tơi bời Giọt sương rơi tình chơi vơi... Buổi sáng tinh mơ, gió ngọt ngào như trái chín ươm giữa mùa Hạ, chân bước đều, nhẹ hơi thở hít sương mai...những mệt mỏi xác thân, những lụy phiền của ngày hôm trước theo hơi thở vào ra mất hút như những tháng năm qua vụt mất hút giữa thời gian... Tôi bỗng có cái ảo giác đặt nỗi thân quen của cuộc sống mình lên cánh cửa thời gian...nỗi thân quen lập đi lập lại từng ngày bên trong cánh cửa...vào ra từng ngày bên sự thân quen của cảnh vật bên ngoài...Rồi mong mỏi cho sự êm ả tâm hồn, mong tháng năm vào ra của năm tháng và cánh của căn nhà vẫn khép mở theo từng giọt sương, sợi nắng, cơn mưa mọi buổi đi sớm về chiều bên cánh cửa thời gian. Bao giờ trong tôi vẫn như in cái cảm giác ưu tư nhè nhẹ như hạt sương mai...nhẹ nhàng và ngất ngây trong nỗi  đơn độc cố hữu...sáng hôm nay gió hắt hiu nhè nhẹ, đẩy đưa nỗi buồn nhẹ tâng như bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc , như thời gian trôi theo bóng nắng cuộc đời, Ôi thời gian và sự luân lưu của cuộc đời mỗi con người. Ngửa mặt nhìn bầu trời tự do cao rộng, như thầm thì nói với không gian và to nhỏ cùng thời gian : ôi thời gian, mi là liều thuốc nhiệm màu cho ta những gì ta đang có và cũng làm mất đi tất cả, chỉ để lại trong hồn người những tiếc nuối, những nhớ tiếc khôn nguôi. Ôi thời gian, mi đã giúp ta chữa lạnh những căn bệnh trầm kha của thân xác ta một lần nằm dài trên bàn mổ cắt bỏ một phần thân thể thân thương quí giá nhất mà mẹ cha ban cho từ lúc mở mắt khóc tu oa.chính mi đã bào mòn thể xác, nhấn chìm tuổi Xuân, lãng quên hạnh phúc và khắc khoải nỗi chán chường vô vị của tâm hồn, biến thân xác này thành tàn phế, cuộc đời của một "phế nhân"...tất cả sẽ tan biến trong vũng tối tâm hồn từng ngày chao đảo chưa sớm phôi pha.

     Rồi thời gian nào bỗng thảng thốt nghoảnh đầu nhìn lại, soi lên tấm gương thời gian...bỗng giật mình..mình vẫn hiện hữu trong cuộc sống này sao ??? mình có còn là mình của ngày hôm qua hay là một vật thể nào đang luân lưu trên cõi nhân gian này , còn giữ lại một chút của mình hiện hữu.

    .Ôi thời gian trôi nhanh quá, đứa cháu ngoại ngày nao còn đỏ hỏn, nay đang ngồi miệt mài bấm lia lịa trên máy chơi game...đứa con trai bé nhỏ ngày nào xuống sân bay vĩ đại của đất nước cờ hoa...lục kiếm những tiện nghi chưa một lần nhìn thấy nơi chốn quê nghèo bên ruộng đồng cháy nắng. nay đã thành đạt giữa đất người bao la, hít thở sự tự do mà triệu triệu người mơ ước...

    \Rồi một phút nào trong cuộc đời... bỗng muốn trở về vùng trời dấu yêu quê mẹ, trở lại kỷ niệm tuổi thơ và những tháng ngày xa cũ, ruộng lúa quê nghèo, những vết chân trâu, những bữa cơm đạm bạc ghé độn, những bát canh rau, những nồi cơm bốc khói, đưa tay bới hoài mà chưa thấy thỏa thê...

      Thời gian bây giờ, vẫn hàng ngày vào ra bên trong cánh cửa là sự hoài niệm mông lung, bên ngoài khung trời cao xanh rộng mở là sự thăng hoa tâm hồn mỗi sáng bước đều bên bờ cây ngọn cỏ...trở về căn nhà thân quen bên vườn rau xanh mát, những luống rau xanh non sau cơn mưa rớt vội, những trái mướp dài ngoằng xanh mướt, những đọt rau muống, rau lang mượt mà chen chân nhau cùng đám rau xanh, hương vị quê nhà ngất ngây khi mỗi sáng mỗi chiều chăm chút từng đọt rau, ngắt từng nụ hồng héo úa...sự bình yên như mọi ngày nghe từng hơi thở của thời gian. một chút bâng quơ, một chút nhớ tiếc nhói đau nơi mà niếm đau còn đọng lại...một cái chắc lưỡi lụy phiền, lắc lư cái đầu cho quên đi những lụy phiền cần quên lãng...chỉ thời gian và cũng chỉ thời gian sẽ làm phôi pha đi mọi niềm đau và sự lãng quên.

      Bàn tay chạm khẽ nỗi buồn
      Hình như gió cũng bơ thờ rủ mưa
      Mưa bay từng hạt lưa thưa
      Lắt lay những cánh hoa chao gió luồn

      Cuộc đời ...giờ đã qua truông
      Bao năm xuôi ngược thân cò ruổi rong
      Phận nào bến đục bến trong
      Thời gian rồi cũng ...phôi pha nỗi buồn


     Atlanta August 10th 2014

      Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét